Tháng Ba Atlanta
Không nhớ tháng Ba có màu gì,
đó chỉ là một ngày tan tuyết ở Chicago.
Tôi bay về phía Nam, đến Atlanta,
đi trên những đường phố trung tâm sạch sẽ,
bị bao vây bởi khu cận ô lem luốc.
Tôi đi, thám hiểm sự đơn điệu của các nắp cống,
quan sát lũ ruồi chập chững của mùa xuân
run rẩy bò trên chậu hoa ẻo lả,
trước tiệm rượu vung vãi mẩu thuốc lá.
Tôi biết một tai nạn mới xảy ra
nhưng không thấy máu.
Tôi mua một bản đồ
để làm hiển nhiên sự xa lạ.
Trong nhà triển lãm Coca-Cola,
tôi đi tiểu nhiều hơn uống
các loại nước giải khát có ga
dối lừa.
Tôi nghe nước Mỹ ợ.
March in Atlanta
I don’t recall the color of March,
only the snow melting that day in Chicago.
I flew south to Atlanta,
walked around a sparkling downtown
circled by dismal districts.
Setting out, I explored the monotony of manhole covers,
observed the immature flies of spring,
nervous vibrations atop pathetic flower pots,
in front of a liquor store dotted with cigarette butts.
I knew an incident just occurred
but didn’t see any blood.
I bought a map to make things clear
you are here, an outsider.
In the Coca-Cola Museum,
I pissed more than I drank
of the different sodas
tricking my thirst.
I heard America burp.
about the author