Người chơi đàn lưu vong
Người chơi đàn này căng dây
giữa những múi giờ lưu vong,
giữa phù sa Cửu Long và cánh đồng Trung Tây
nước Mỹ.
Bầu trời nơi y ở nhiều mây, đàn bò sắp vào lò mổ.
Y ca ngợi tình yêu, mùi con đường sau cơn mưa
nhiệt đới. Y nói về tha hương, bão tuyết,
bãi đậu xe vắng người.
Quá khứ của y như người hát xẩm
giả mù. Hiện tại của y như khinh khí cầu,
bay, và đợi giờ rơi xuống.
Tương lai của y là một Tivi,
trong nhà dưỡng lão, mất sóng.
Y không có gì ngoài âm nhạc,
trong một thế giới nặng tai.
Điều này khiến y cảm thấy vô tích sự
như tối Chủ Nhật cúp điện nằm trong phòng chật
đường Nguyễn Tri Phương, trần truồng,
và quạt,
Sài Gòn những năm 80.
A Guitarist in Exile
This guitarist stretches his strings
from one time zone to another,
from the silt beds of the Cuu Long River
to the fields of the Midwest.
The sky where he lives is often cloudy,
the cows slaughter-ready.
His songs are about love,
the smell of a road after a tropical storm.
He sings of exile, blizzards,
and empty parking lots.
His past is like a street musician
faking blindness. His present
is like a hot air balloon,
aloft, and waiting to fall at last.
His future is just a TV,
in a nursing home, losing its signal.
He has nothing but music
in this hard-of-hearing world.
And this makes him feel as useless
as those times during Sunday blackouts
he would lie in a tiny room
on Nguyen Tri Phuong Street naked
and fanning himself,
in Saigon during the 1980s.
about the author